Tác giả Lê Hương, sinh năm 1974 tại Quảng Ninh, hiện đang sinh sống và làm việc tại Hà Nội, Việt Nam. Chị từng theo học tại Trường Đại Học Khoa Học và Công Nghệ Hà Nội (USTH), nơi giúp chị xây dựng nền tảng giáo dục vững chắc và tư duy sắc bén. Mang trong mình tình yêu sâu đậm với Hà Nội, Lê Hương không chỉ trân trọng vẻ đẹp của Thủ đô mà còn dành tình cảm đặc biệt cho văn hóa và con người nơi đây. Những tác phẩm của chị luôn toát lên sự tinh tế, giàu cảm xúc, phản ánh chân thực vẻ đẹp đời thường và chiều sâu tâm hồn.
"Tình Sóng" của tác giả Lê Hương là một bản hòa ca dịu dàng giữa tình yêu và biển cả, nơi những cảm xúc được dệt nên từ hình ảnh sóng biển – mãnh liệt mà cũng đầy day dứt. Bài thơ không chỉ đưa người đọc vào những miền nhớ thương sâu lắng mà còn gợi lên sự khắc khoải về duyên phận, tình yêu và những nỗi niềm thầm kín. Với ngôn từ tinh tế và giàu hình ảnh, "Tình Sóng" như tiếng sóng vỗ mãi không dứt, để lại dư âm ngọt ngào và lắng đọng trong lòng người đọc. Một tác phẩm đáng để thưởng thức và chiêm nghiệm.
Giờ đây, chúng ta cùng bước vào những vần thơ sóng tình, nơi từng câu chữ như nhịp đập của tâm hồn. Những vần thơ này không chỉ là lời nói, mà là tiếng lòng, là sự đồng điệu sâu sắc giữa cảm xúc và ký ức, mở ra một thế giới đầy yêu thương và hoài niệm.
Em lại về bên biển biếc không anh ?
Thả nỗi nhớ vỡ tan cùng bọt sóng
Người xa ta cuối chân trời thương nhớ
Sóng vỗ lòng anh hỡi nặng bao nhiêu...?
Bốn câu thơ mở đầu gợi lên nỗi buồn da diết của một tình yêu xa cách, như sóng biển cứ mãi dập dềnh giữa bờ và khơi xa. Hình ảnh "bọt sóng vỡ tan" như lòng người tan nát, còn "cuối chân trời thương nhớ" chất chứa sự khắc khoải vô tận. Câu hỏi "Sóng vỗ lòng anh hỡi nặng bao nhiêu?" không chỉ là lời tự sự, mà còn như tiếng thở dài của một trái tim yêu, chờ đợi sự đồng điệu. Lời thơ giản dị mà thấm thía, gửi trọn nỗi niềm vào sóng, vào biển, và vào tình yêu không trọn vẹn.
Gửi cho anh lãng đãng nửa mùa yêu
Phiêu diêu lắm cả một thời tuổi trẻ
Con sóng khơi xa cuộn mình vào bờ cát
Vỡ trăm nghìn mảnh nhớ gửi cho nhau...
Khổ thơ như một dòng hoài niệm dịu dàng, gửi về "nửa mùa yêu" lãng đãng, nơi thời tuổi trẻ phiêu diêu mang theo bao khát vọng và tiếc nuối. Hình ảnh "con sóng khơi xa cuộn mình vào bờ cát" gợi lên sự giao hòa giữa biển cả và lòng người, giữa tình yêu mãnh liệt và những mảnh vỡ đầy đau đớn. Từng câu chữ như những con sóng dập dềnh, vừa tha thiết vừa trăn trở, "vỡ trăm nghìn mảnh nhớ" không chỉ gửi đến người mà còn vang vọng trong tâm hồn độc giả, gợi lên những xúc cảm không nguôi.
Câu thơ buồn lạc lõng xiết đời nhau
Nghe tím tái thẳm sâu từng miền nhớ
Ôi tình yêu ! anh là duyên hay nợ
Câu thơ buồn mắc cạn cả lời thương...
Khổ thơ khắc họa một nỗi buồn sâu lắng, như những đợt sóng bị mắc cạn giữa lòng biển cả. "Câu thơ buồn lạc lõng" như chính tâm hồn con người, xiết chặt những miền ký ức đau thương. Tình yêu hiện lên không chỉ là niềm vui mà còn là câu hỏi day dứt: "duyên hay nợ?" Từng chữ như thấm đẫm cảm xúc, "mắc cạn cả lời thương," để lại sự trống trải, khắc khoải. Khổ thơ là nốt nhạc buồn đầy ám ảnh, dẫn người đọc vào dòng cảm xúc miên man, nơi tình yêu và nỗi đau hòa quyện.
Như sóng biển ngàn năm tung bọt sóng...
Anh trói tình em vào lời thương lời nhớ...
Anh neo tình em vào bến bờ mộng mị
Vọng bên đời hoài vọng một mùa yêu...
Khổ thơ như một bản hòa ca của tình yêu và nỗi khắc khoải, nơi "sóng biển ngàn năm tung bọt" không ngừng gợi nhắc về tình yêu dai dẳng và mãnh liệt. Hình ảnh "trói tình em vào lời thương lời nhớ" gợi lên sự ràng buộc của cảm xúc, vừa dịu dàng vừa day dứt. "Neo tình em vào bến bờ mộng mị" là ẩn dụ tuyệt đẹp, thể hiện khát vọng yêu đương sâu lắng nhưng đầy mơ hồ. Khổ thơ khép lại bằng "hoài vọng một mùa yêu," như tiếng vọng mãi không dứt, để lại dấu ấn đậm sâu trong lòng độc giả.
Nhớ thương ơi ! Em gửi lại đường chiều
Tình phổ biến bên kia bờ ảo vọng
Nghe tim sóng vỗ về miền thao thức
Vỗ bên đời một dấu lặng bâng khuâng...??
Khổ thơ khép lại với nỗi buồn sâu lắng và sự day dứt của một tình yêu chưa trọn vẹn. "Em gửi lại đường chiều" như lời từ biệt dịu dàng, để lại nhớ thương giữa không gian ảo vọng xa xăm. Tiếng "tim sóng vỗ về miền thao thức" gợi lên sự đối thoại giữa thiên nhiên và cảm xúc, làm bật lên nỗi khắc khoải không lời. Khép lại bằng "một dấu lặng bâng khuâng," khổ thơ để lại dư vị mơ hồ và trầm lặng, như những đợt sóng nhẹ nhàng xoa dịu bờ cát, nhưng mãi không tan trong lòng người đọc.
Xin chân thành cảm ơn tác giả Lê Hương đã gửi gắm những cảm xúc tinh tế qua bài thơ "Tình Sóng". Những vần thơ của chị không chỉ là những dòng chữ, mà còn là tiếng lòng, là sóng vỗ mãi trong tâm hồn độc giả. Bài thơ đã khắc họa một cách sống động những cung bậc của tình yêu – từ ngọt ngào đến day dứt, từ khát vọng đến tiếc nuối. Xin cảm ơn chị vì đã mang đến một tác phẩm đẹp, giàu ý nghĩa, giúp người đọc lắng đọng và cảm nhận sâu sắc hơn về tình yêu và cuộc sống.
TÌNH SÓNG
Em lại về bên biển biếc không anh ?
Thả nỗi nhớ vỡ tan cùng bọt sóng
Người xa ta cuối chân trời thương nhớ
Sóng vỗ lòng anh hỡi nặng bao nhiêu...?
Gửi cho anh lãng đãng nửa mùa yêu
Phiêu diêu lắm cả một thời tuổi trẻ
Con sóng khơi xa cuộn mình vào bờ cát
Vỡ trăm nghìn mảnh nhớ gửi cho nhau...
Câu thơ buồn lạc lõng xiết đời nhau
Nghe tím tái thẳm sâu từng miền nhớ
Ôi tình yêu ! anh là duyên hay nợ
Câu thơ buồn mắc cạn cả lời thương...
Như sóng biển ngàn năm tung bọt sóng...
Anh trói tình em vào lời thương lời nhớ...
Anh neo tình em vào bến bờ mộng mị
Vọng bên đời hoài vọng một mùa yêu...
Nhớ thương ơi ! Em gửi lại đường chiều
Tình phổ biến bên kia bờ ảo vọng
Nghe tim sóng vỗ về miền thao thức
Vỗ bên đời một dấu lặng bâng khuâng...??
Lê Hương
No comments:
Post a Comment