Chiếc thuyền cô đơn ấy từng chở đầy những ước mơ, những yêu thương và hy vọng. Nhưng giờ đây, nó trống rỗng, chỉ còn lại những vết xước của thời gian và sự im lặng đáng sợ của một khoảng trống không thể lấp đầy. Biển rộng mênh mông nhưng không còn vẻ đẹp vốn có, chỉ còn là những đợt sóng lạnh lùng xô đẩy, đẩy thuyền đi mãi không ngừng.
Có những ngày, lòng ta tràn ngập những câu hỏi không lời đáp. Người đã không trở lại vì lý do gì? Là ta không đủ tốt, hay duyên phận chỉ như một cơn gió thoảng qua? Ta cố níu giữ những kỷ niệm như một sợi dây mỏng manh giữa thuyền và bến bờ, nhưng sợi dây ấy đã đứt từ lâu.
Thuyền cô đơn không cần một con sóng lớn để chìm, chỉ cần sự lạc lối của chính mình. Nhưng giữa sự mịt mùng ấy, ta học được cách chấp nhận rằng không phải chiếc thuyền nào cũng cần cập bến, và không phải mọi con đường đều có điểm dừng.
Hãy để con thuyền ấy tiếp tục trôi, không còn níu kéo những điều đã mất. Hãy để lòng mình nhẹ hơn, để sóng gió tự khắc lắng dịu, và để ta nhìn thấy một chân trời mới – nơi mà thuyền sẽ không còn cô đơn nữa.
Người đã không trở lại, nhưng ta vẫn còn đây, và biển đời vẫn rộng lớn. Ta sẽ tìm thấy một hành trình khác, một bến bờ khác, nơi niềm vui lại một lần nữa nở hoa.
No comments:
Post a Comment