Giữa thế giới bao la này, có bao giờ bạn tự hỏi: Ta sống vì điều gì? Vì ánh mắt ngưỡng mộ hay những lời khen chê của người khác? Đời người như một chuyến hành trình dài, có lúc thăng, lúc trầm, có những ngày nắng đẹp và cũng có những ngày u ám. Nhưng dù thế nào, chỉ cần ta sống an yên, sống chậm rãi và sống thành thật với chính mình, vậy là đủ.
Có những người mải miết chạy theo danh vọng, tiền bạc, đến một ngày ngoảnh lại, nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều quý giá. Cũng có những người sống chỉ để làm hài lòng người khác, vui khi được khen, buồn khi bị chê, và cứ thế trói buộc chính mình trong những khuôn khổ vô hình. Nhưng sống để làm gì nếu mỗi ngày trôi qua ta đều bị chi phối bởi lời nói của người khác?
Sống an yên không có nghĩa là phó mặc cho số phận, mà là biết chọn lọc điều gì thực sự quan trọng với mình. Cuộc đời này, ai cũng có quyền đưa ra ý kiến, nhưng ta không cần phải chạy theo tất cả những lời khen hay cố né tránh mọi lời chê. Hãy thử nghĩ xem, nếu sống để làm hài lòng thiên hạ, có khi nào ta sẽ thực sự hài lòng với chính mình?
Người ta khen, đó là chuyện của họ. Người ta chê, cũng là chuyện của họ. Ta sống thế nào mới là chuyện của ta. Một người có thể đứng trên đỉnh cao cũng bị chỉ trích, một người sống lặng lẽ bình thường cũng bị đánh giá. Vậy tại sao không chọn cách sống mà lòng ta thấy bình yên nhất?
Hãy thử bước chậm lại một chút, lắng nghe nhịp đập của trái tim mình, cảm nhận từng khoảnh khắc trôi qua mà không bị áp lực bởi cái nhìn của người khác. Khi ta không còn bận tâm quá nhiều đến khen chê, ta sẽ cảm thấy tự do hơn, sống thanh thản hơn, và đặc biệt, ta sẽ trân trọng chính mình hơn.
Giữa đời rộng lớn bao la,
Ai khen, chê trách… cũng là chuyện thôi!
Lòng ta tự tại, thảnh thơi,
Sống không vướng bận, rạng ngời tháng năm.
Đời người như gió xa xăm,
Thiệt - hơn, được – mất, bao lần đổi thay.
Sống sao chẳng hổ mình đây,
Chân thành, bình thản mỗi ngày trôi qua.
Không mong khen nịnh, vinh hoa,
Cũng không phiền muộn người ta nghĩ gì.
Chỉ mong mỗi sớm thầm thì,
An nhiên tự tại, cớ chi sờn lòng.
Chẳng cần danh vọng long đong,
Chẳng cần gắng sức chạy vòng chạy quanh.
Nắng lên chim hót trên cành,
Tự do vui sống chẳng dành u mê.
Bình yên trong những lối về,
Lặng nghe tiếng gió muôn bề thênh thang.
Giữa bao dâu bể gian nan,
Vững tâm mà bước, nhẹ nhàng mà vui!
Chậm rãi mà sống, chân thành mà yêu, an nhiên mà tận hưởng cuộc đời. Đó không phải là cách sống tốt nhất sao? Giữa thế giới bao la này, chẳng cần phải chạy theo những thứ phù phiếm, chỉ cần bình thản mà sống, thành thật mà cười, sống đúng với bản thân, vậy là đủ.
No comments:
Post a Comment