Thưa cùng quý vị,
Đây chỉ là một bài tản mạn vui, mang tính chất giải trí nhẹ nhàng giữa tuần. Nếu ai đó sau khi đọc mà nổi hứng xách ví đi “mở quà” thì xin nhớ: chơi là phụ, tỉnh táo là chính. Người viết xin không chịu trách nhiệm nếu quý vị trúng ít mà nhớ lâu. Nói trước cho chắc , xin đừng ai thử nhé!
Lộc có theo người mê đỏ đen?
Hay là số má chỉ toàn… quen?
Một phen xõa nhẹ cho đời thảnh,
Chớ để mai về bán cửa, rên!
Hay là số má chỉ toàn… quen?
Một phen xõa nhẹ cho đời thảnh,
Chớ để mai về bán cửa, rên!
Người ta hay nói:
"Mỗi ngày là một món quà."
Ảnh nghe hoài, nghe riết quen tai, sáng nào mở mắt ra cũng ngồi dậy thủ thỉ với bản thân:
“Không biết bữa nay ông Trời gói cho mình món gì đây? Hàng khuyến mãi hay hàng lỗi kỹ thuật?”
Mà nói thiệt, món quà mỗi ngày đúng là đầy bất ngờ.
Có hôm mở thùng thư trống rỗng, cảm giác như Trời hôm nay nghỉ phát quà.
Có bữa lại mở ra thấy nguyên xấp thư dày cui, mừng húm tưởng thư người thương, ai dè toàn hóa đơn!
Nào là điện, nước, wifi, rác thải, bảo hiểm, tiền nợ thẻ tín dụng đủ để tỉnh ngủ không cần cà phê.
Đang tính vứt xấp đó vô sọt rác cho bớt đau tim thì tèn ten!
Một tấm thẻ cứng cáp, lấp lánh như thẻ thành viên VIP, in dòng chữ đỏ chót:
"Tặng bạn 100 đô miễn phí mời đến Casino XYZ nhận quà."
Ủa?
Trời ơi, không lẽ ông Trời bữa nay chịu chơi, tặng luôn vé đi thử vận số?
Casino, nơi mà người ta vô với hy vọng, ra với trải nghiệm.
Chỗ nào mở cửa 24/7, có đèn chớp loạn xạ, tiếng máy hú vang trời và nhiều cảm xúc xẹt qua như sấm mùa hè? Ờ thì chỉ có thể là casino!
Và với tâm thế "mỗi ngày là một cơ hội để quậy", ảnh không thể từ chối!
Một chiều đẹp trời, trời không mưa, lòng không buồn, ví còn nguyên, ổng chỉnh chu lại chút diện mạo: áo sơ mi là lượt, tóc vuốt ngược, mang đôi giày đi cả năm chưa xước, rồi bước vào casino như đang đi họp hội doanh nhân.
Không khí bên trong náo nhiệt như lễ hội âm thanh và ánh sáng.
Đèn nhấp nháy, tiếng ting ting kêu rộn ràng, người chen chúc như sắp phát quà Tết.
Các bác lớn tuổi ngồi nghiêm túc nhìn máy như đang đánh cờ với định mệnh.
Ảnh rút thẻ ra, làm đúng hướng dẫn: nhét thẻ vào máy – máy sáng đèn, nhạc nổi lên, tim cũng nổi theo...
Màn hình hiện:
"Bạn đã nhận được 100 đô miễn phí."
Trời đất ơi, mừng như con nít lụm được phong bao lì xì!
Thế là bắt đầu chơi, ban đầu thắng nhẹ vài đô, mặt rạng rỡ như mặt trời tháng Sáu.
Nhưng chỉ một lát sau số dư tụt dốc như giá xăng năm ngoái, từ 100 còn 90, rồi 70, rồi 50...
Ảnh khựng lại, tự nhủ:
“Thôi dừng đi! Mang 50 đô về vẫn là đàn ông biết điểm dừng!”
Tay run run bấm nút rút, máy hiện thông báo tỉnh queo như thầy giáo dạy Toán:
"Bạn chỉ có thể rút số tiền bạn thắng thêm,100 đô miễn phí không được quy đổi."
À thì ra đây là quà tặng chơi cho vui, không phải để đem về!
Ờ, món quà hôm nay là:
“Bài học tỉnh táo càng sớm càng ít đau ví.”
May quá, trong túi vẫn còn 90 đô tiền thật, và 100% lòng tự trọng chưa bị đánh sập.
Chưa kịp rút lui thì kế bên có một cô bác tóc bạc uốn lọn, váy hoa rực rỡ, vừa nhấn máy vừa reo:
“Trúng nữa rồi nha mấy đứa! Ba lần trong chiều nay luôn đó!”
Cô vỗ tay rôm rả như đang ở gameshow “Đoán Giá Đúng”.
Xa xa có chú nọ gãi đầu, mặt triết lý:
“Thua vài chục mà được vợ cho yên ổn cả buổi chiều. Như vậy là đại thắng rồi con ơi!”
Ảnh nghe mà cười sặc. Té ra casino đâu chỉ là nơi thử vận, mà còn là chốn tránh gió gia đình và gom góp lý do chính đáng để trốn cơm tối.
Cuối cùng, ảnh về nhà, lòng vẫn vui.
Dù không trúng jackpot, nhưng cũng trúng được một ngày sống khác, một trải nghiệm lạ, và một bài học dễ thương về niềm vui giản dị giữa chốn náo nhiệt.
Tối đó, vừa nằm lên giường, mắt lim dim thì tiếng ting ting lại vang lên trong đầu nhẹ mà dai như nhạc chuông Nokia đời đầu.
Mơ màng thấy ông Trời mặc vest đỏ, cười toe, chìa ra một phong bì khác, nói:
“Ngày mai nhớ dậy sớm mở quà tiếp nha con, chưa hết trò đâu!”
Ảnh giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ, rồi bật cười:
“Ờ, mỗi ngày là một món quà. Miễn còn được mở mắt ra, là còn trúng lớn rồi!”
Thôi thì mỗi ngày là một món quà, nhưng quà gì thì tuỳ tâm và tuỳ ví. Chơi cho vui, đừng để ví buồn. Ai cười là trúng lớn rồi! Còn ai ham quá thì coi như mở trúng hộp “rỗng ruột”. Vui thôi, đừng dại, cảnh báo nhẹ nhàng nha quý vị!
No comments:
Post a Comment