Thursday, June 26, 2025

Từ Thức Vịnh

Tôi chỉ là một người rất đỗi bình thường, không danh, không phận, chỉ mang trong lòng một chút đam mê với con chữ. Khi cảm xúc dâng đầy, tôi tự tìm đến thơ như một cách lắng nghe chính mình. Bài thơ này chẳng phải để phô trương, cũng không mong người tán thưởng, chỉ đơn giản là một lời “tự vịnh”, đôi dòng gửi gắm tâm tư của kẻ yêu văn chương giữa cuộc sống bộn bề. Ai đọc được, đồng cảm được, thì đó là một niềm vui nho nhỏ rồi.

Từ Thức Vịnh

Một thuở mây ngàn lạc cõi tiên,
Nay về trần thế chẳng ưu phiền.
Mượn thơ gửi mộng qua trăng sớm,
Gieo chữ hong hồn với bút nghiên.
Chén rượu nhấp hoài quên tuổi nguyệt,
Trang văn trải mãi nhớ lương duyên.
Người khen kẻ ghét, ta không bận,
Chỉ giữ lòng thanh giữa mộng huyền.

Cuộc đời vốn ngắn, tâm tình thì dài. Viết ra đôi câu thơ chẳng phải để khắc tên vào đá, mà chỉ mong giữ lại một thoáng suy tư giữa dòng đời cuộn chảy. Từ Thức Vịnh là chút lòng tự soi mình trong gương chữ nghĩa, để hiểu, để thở, và để sống an nhiên hơn mỗi ngày. Nếu ai đó đọc được và mỉm cười, thì tôi cũng đã thấy lòng mình nhẹ nhõm biết bao rồi. Xin cảm ơn vì đã dừng lại bên những vần thơ rất đỗi giản dị này.

No comments:

Post a Comment