Tuesday, August 19, 2025

Dấu Chân Tháng Tám

Những ngày cuối tháng Tám thường mang đến một cảm giác lưng chừng khó tả. Trời không còn nắng gắt để làm ta phải chun mũi, cũng chưa kịp trở se lạnh để khiến ta phải kiếm cớ khoác thêm một bờ vai. Trời đất như người đang mơ mộng, vừa đủ dịu dàng để ta lặng ngồi nhìn lại mình, vừa đủ ngọt ngào để ta thầm hỏi: tháng Tám sắp qua rồi, ta sẽ giữ lại điều gì, và mang theo những gì cho chặng đường phía trước?

Ta sẽ giữ lại những ký ức đẹp, buổi chiều vàng như mật ong, tiếng cười giòn tan của người thân, cái bắt tay chắc nịch của bạn bè, và đôi khi là ánh nhìn vụng trộm khiến tim lỡ nhịp. Bởi đó là những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng có sức mạnh lớn lao: chúng biến một ngày thường thành kỷ niệm đáng nhớ, để mỗi khi nhớ lại, lòng ta lại ấm lên như chén trà nóng trong chiều thu.

Chiều rơi nắng trải ánh vàng mơ,
Tiếng gọi thân quen dội bất ngờ.
Một thoáng nhìn nhau tim xao động,
Ngậm ngùi ký ức mãi là thơ.

Còn những muộn phiền, giận hờn, những nỗi buồn vặt vãnh, thôi thì cứ để tháng Tám gói lại rồi gửi về phía gió. Chẳng có lý do gì để ta tự khóa mình trong căn phòng u ám, khi ngoài kia, mùa thu đang vẫy gọi bằng lá me rơi và tiếng dế ngân nga.

Tháng Tám qua, ta mang theo niềm tin, sự bình thản, và một trái tim biết ơn. Mang theo nụ cười để gõ cửa ngày mai, mang theo sự kiên nhẫn để vượt qua những ngày gió chướng, và mang theo tình yêu để sưởi ấm cho mình cùng những người ta thương.

Cuối tháng Tám, ta hiểu ra một điều: cái cần giữ lại chính là ký ức và yêu thương; cái cần mang theo chính là niềm tin và hy vọng. Thế là đủ để bước vào thu với tâm hồn nhẹ nhõm. Và nếu vô tình gặp lại nhau trên con đường lá vàng rơi, biết đâu ta sẽ mỉm cười, khẽ nói: “Ơ kìa, hóa ra tháng Tám đâu có đi mất, nó vẫn còn trong mắt ta đây thôi.”

Tháng Tám qua rồi dạ vẫn yên,
Niềm tin thắp sáng bước chân bền.
Nụ cười giữ lại trong tim ấm,
Để gió mưa đời chỉ thoáng bên.

Cuối tháng Tám, ta hiểu ra một điều: cái cần giữ lại chính là ký ức và yêu thương; cái cần mang theo chính là niềm tin và hy vọng. Thế là đủ để bước vào thu với tâm hồn nhẹ nhõm.

Và này, ai bảo tháng Tám chỉ để ngắm trăng? Tháng Tám còn để hẹn hò, để thả thính, để ngồi cà phê vỉa hè mà giả vờ “lỡ chạm tay” nữa chứ! Nếu có ai vô tình hỏi ta: “Tháng Tám đi đâu mất rồi?”, ta chỉ cười mà đáp: “Tháng Tám vẫn còn đây thôi, trong mắt anh, trong tim em, và trong những kỷ niệm ngọt ngào chưa kịp đặt tên …”

No comments:

Post a Comment