Friday, August 8, 2025

THÁNG TÁM - LỜI CỦA HẠ

Tôi tình cờ gặp Hạ vào một buổi chiều nắng vàng kiểu nắng mà nếu không cẩn thận, bạn sẽ bị chói mắt và chói luôn cả tim. Những tia sáng xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt lung linh trên con đường nhỏ. Hạ, cái tên nghe đã thấy ấm và gần gũi, kiểu như chỉ cần gọi lên thôi là thời tiết cũng “hạ nhiệt” vài độ. Em không có vẻ quyến rũ mơ màng như mùa thu, nhưng lại sở hữu nét duyên thầm khiến người ta muốn xin thêm giờ để ngồi đối diện.

Chúng tôi gặp nhau lần đầu tại một buổi hội sách. Em đứng bên kệ văn học cổ điển, tay khẽ lật từng trang như đang chọn lọc vàng trong cát. Khi nói chuyện, em không vội vàng, giọng trầm nhẹ, như đang đếm nhịp tim của người đối diện. Tôi nhận ra, vẻ đẹp của em là kiểu không cần quảng cáo, cũng chẳng sale off, nhưng ai “trót” nhìn rồi thì auto muốn quay lại xem lần nữa.

Trăng đổ vườn xưa ánh ngọc sa,
Gió đưa hương nhẹ thoảng hoa trà.
Bên thềm tiếng ngọc vang câu hẹn,
Giữ mãi trong lòng bóng Hạ ta.

Hạ thích đọc thơ, và ngay cả những bài thơ của tôi, vốn dĩ nhiều chỗ tôi còn nghi ngờ chất lượng em cũng đọc không sót chữ nào. Em bảo thơ làm mềm đi những góc cạnh của đời sống, còn tôi thì nghĩ chắc em đang muốn mài mòn bớt mấy cạnh sắc của tôi. Những đêm mùa hạ trăng trong xanh, chúng tôi thường ngồi sau nhà, ngắm trăng treo lơ lửng, đọc thơ, cãi nhau vài câu về vần với điệu, rồi lại cùng nhau viết tiếp những câu dang dở. Nhờ thế, tôi mới phát hiện ra: ngoài thơ, Hạ còn giỏi viết vào trái tim tôi.

Với tôi, “lời của Hạ” không chỉ là những câu em nói, mà là tất cả những gì phát ra từ “hệ thống truyền thanh” mang tên em lúc thì dịu như gió, lúc lại chói chang như nắng trưa, nhưng kỳ lạ là chẳng bao giờ làm tôi khó chịu. Ngay cả khi em im lặng, tôi vẫn nghe được “lời của Hạ” qua ánh mắt biết cười và kiểu ngồi khiến người ta muốn mời thêm ly cà phê cho đủ buổi.

Nắng quét hiên vàng bóng dáng đi,
Hương còn vương nhẹ giữa hàng mi.
Chia tay để lại ngàn dư vị,
Như vết cà phê chẳng mất gì.

Ngày chia tay, em bước đi dưới hàng cây phượng, bóng nắng chảy dài theo từng bước. Tôi bỗng nhận ra, dù chỉ là một cuộc gặp tình cờ, nhưng hình ảnh ấy sẽ còn ở lại lâu dài kiểu như vết café đổ ra bàn, lau mãi vẫn còn mùi. Vì Hạ cả tên gọi, con người, và “lời của Hạ” đã để lại trong tôi một mùa riêng, mùa hạ dịu dàng mà đầy… tác dụng phụ.

Lời của Hạ không vang lên để được ghi nhớ, mà để được sống lại như mùa hạ, cứ mỗi lần trở về là một lần làm trái tim tôi rực sáng và hơi ấm lên một chút.

No comments:

Post a Comment