Trong bóng tối của đời mình, có những người đàn ông chọn cách im lặng sau khi bị vợ phản bội. Họ không khóc lóc, không than thở, không gào lên oán trách, mà lặng lẽ ôm nỗi đau, như con thú bị thương tìm góc khuất để liếm vết thương. Người ngoài nhìn vào, thấy họ bình thản, vẫn đi làm, vẫn nâng ly chào bạn bè, vẫn gượng cười như không có gì xảy ra. Nhưng chỉ có họ mới hiểu, phía sau dáng vẻ cứng rắn ấy là những đêm dài mất ngủ, là nỗi cô độc ngấm dần vào máu thịt.
Tình vỡ trăng tan bóng nguyệt mờ,
Người đi bỏ lại cảnh bơ vơ.
Con thơ ngơ ngác nhìn cha khóc,
Lệ úa theo đêm chẳng hẹn giờ.
Khi người đàn bà chạy theo một cuộc tình mới, người đàn ông ấy không chỉ mất đi người vợ, mà còn mất đi điểm tựa tinh thần, mái nhà đã từng nghĩ sẽ đi cùng nhau đến cuối đời. Và thế là họ buộc phải đứng lên, một mình gánh cả trách nhiệm, cả nỗi đau. Cảnh “gà trống nuôi con” không bao giờ dễ dàng: vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa gồng mình làm chỗ dựa cho con trẻ. Những bữa cơm đơn sơ nấu vội, những sáng đưa con đi học rồi tất tả đi làm, tối về lại kèm con học bài – tất cả đều lặp đi lặp lại trong âm thầm, không một lời kêu ca.
Xã hội vốn hay dành nhiều lời cảm thông cho phụ nữ bất hạnh, nhưng ít khi chịu ngoái nhìn những người đàn ông gục ngã. Đàn ông, từ ngàn đời nay, được mặc định là phải mạnh mẽ, phải gánh vác, phải kiên cường. Thế nên, họ giấu kín nước mắt, để chỉ còn lại sự chai sạn trong ánh mắt và sự trầm lặng trong nụ cười.
Đứng giữa phong ba vẫn ngẩng đầu,
Thân tàn chí chẳng chịu buông câu.
Cha hiền gánh nặng nuôi con nhỏ,
Đá sắc đường đời hóa ngọc châu.
Song, cũng chính từ nỗi đau đó, họ học được cách trưởng thành hơn, biết quý trọng con cái hơn, biết rằng tình yêu đôi khi mong manh, chỉ có nghĩa tình cha con mới thật bền lâu. Họ bước đi trong đời, trông có vẻ lạnh lùng, cứng cỏi, nhưng sâu bên trong, trái tim vẫn âm ỉ một vết thương chưa từng lành.
Những người đàn ông ấy – họ không cần được ca ngợi, không mong ai thấu hiểu. Họ chỉ chọn cách sống bản lĩnh, nuốt nước mắt vào trong, để mỗi ngày còn có thể đứng vững trước mặt con cái và thế gian. Và rồi, chính sự thầm lặng ấy, theo năm tháng, đã trở thành một loại “khí chất” – bình thản, kiên định, nhưng cũng xót xa đến tận cùng.
Lặng lẽ nuốt đau chẳng lộ phiền,
Đêm dài bóng tối phủ triền miền.
Cha còn gánh nặng nuôi con nhỏ,
Đá sỏi bên đường cũng vững kiên.
Có lẽ, sẽ chẳng ai biết hết được nỗi đau mà những người đàn ông ấy từng trải qua sau bóng tối của phản bội. Nhưng điều khiến họ đáng trân trọng nhất chính là sự thầm lặng chịu đựng, sự kiên cường đứng lên và tình thương vô điều kiện dành cho con cái. Họ không cần được vỗ về, không mong được ca ngợi, chỉ lặng lẽ sống, gồng mình làm cha, làm mẹ. Và chính sự bản lĩnh ấy đã biến họ thành những bóng cây vững chãi, che chở cho con thơ, dẫu tim mình đã mang nhiều vết sẹo.
No comments:
Post a Comment