Tôi từng nghĩ, vợ chồng già thì thôi, ai còn hôn ai.
Nhưng không, nụ hôn là thứ giữ lại vị ngọt của hôn nhân.
Một sáng, tôi đánh răng, cô ấy ngáp dài:
- Sáng nay Biển Đông mặn quá.
- Sao vậy?
- Tối qua anh quên hôn em. Muối trong người em tăng!
Tôi cười:
- Anh mà hôn thêm, muối tan luôn đó!
Cô ấy hôn nhẹ lên má tôi:
- Thôi khỏi, em tự cân bằng rồi!
Nụ hôn ấy không có hoa hồng, không có nến, chỉ có mùi hành phi từ bếp, nhưng ấm.
Ấm như ly trà trong chiều mưa.
Có lần, tôi đi làm về muộn, ướt như chuột lột.
Cô ấy không la, chỉ lau tóc tôi, khẽ nói:
- Em không giận đâu, mưa ngoài kia ồn đủ rồi.
Tôi kéo cô ấy lại, hôn nhẹ lên trán.
- Biển Đông yên rồi hả em?
- Ừ, yên rồi.
Chúng tôi gọi đó là “nụ hôn chống bão”, đơn giản mà thần kỳ.
Giờ, khi con cái đã lớn, chúng tôi vẫn hôn nhau mỗi sáng.
Cô ấy bảo:
- Già rồi, còn làm trò!
Tôi nói:
- Vì không hôn em, anh thấy mình hóa thạch mất.
Nụ hôn đôi khi là “liều thuốc hòa bình” trong hôn nhân.
Không cần nồng cháy, chỉ cần đủ để nhắc nhau rằng: Mình vẫn ở đây, vẫn thương nhau, dù tóc đã bạc.
Giờ đây, khi cả hai đều chậm lại, chúng tôi không còn nói về “tát” gì nữa.
Chúng tôi chỉ ngồi yên, nhìn biển chiều trong ký ức.
Cô ấy hỏi:
- Anh còn muốn tát Biển Đông nữa không?
Tôi cười:
- Không, anh chỉ muốn ngồi ngắm nó thôi. Biển Đông trong tim anh giờ yên rồi.
Cô ấy cười.
Cái cười của người đã cùng tôi đi qua mùa nắng gió, của người đã từng giận, từng khóc, từng im lặng nhưng chưa từng buông tay.
Người ta hỏi bí quyết giữ hôn nhân bền:
Tôi đáp:
“Đừng cố sửa người kia. Hãy sửa mình trước. Và nếu mệt, hãy nghỉ, đừng bỏ.”
Hôn nhân chẳng phải câu chuyện cổ tích. Nó là cuốn nhật ký của hai người biết cười cùng nhau, biết im lặng khi cần, và biết nắm tay lúc yếu lòng.
Một ngày nào đó, tôi tin, khi chúng tôi già hơn, ngồi bên hiên, tay run run cầm tách trà, cô ấy vẫn sẽ hỏi:
- Anh còn nhớ câu “thuận vợ thuận chồng, tát Biển Đông cũng cạn” không?
Và tôi sẽ trả lời, bằng giọng khàn nhưng đầy thương:
- Anh nhớ. Nhưng giờ anh chỉ muốn hôn em thôi. Vì Biển Đông trong tim mình… vẫn còn xanh.
Nếu ai hỏi tôi, hôn nhân có đáng sợ không, tôi sẽ nói: Có, nếu bạn muốn thắng.
Còn nếu bạn chỉ muốn cùng sống vui, thì hôn nhân là cuộc phiêu lưu ngọt ngào nhất đời.
Bởi cuối cùng, “tát Biển Đông” không phải chuyện vĩ đại.
Chỉ là hai người nhỏ bé, kiên nhẫn múc từng gàu nước phiền toái ra khỏi lòng mình, để giữ lại một biển yêu thương, mặn mà, trong xanh, và lấp lánh nụ cười.
HẾT - nhưng Biển Đông trong tim, vẫn còn xanh mãi.

No comments:
Post a Comment