Saturday, June 28, 2025

Buông và Bỏ

 Hai nhịp thở khác nhau của đời sống

Có những lúc, điều khó nhất không phải là lựa chọn đi tiếp hay dừng lại…
Mà là nhận ra ta đang buông vì đã hiểu – hay bỏ vì muốn tránh né?

Nhiều người thường nhầm lẫn giữa buông và bỏ. Nhưng thật ra, đó là hai cách đối diện với cuộc sống rất khác nhau.

Vấn đề là: trong những thời điểm chông chênh nhất, chúng ta thường khó phân biệt được mình đang buông hay đang bỏ. Khi cảm xúc dâng trào, khi tổn thương còn âm ỉ, mọi quyết định dễ bị chi phối bởi cảm tính hơn là lý trí.

Có người rời đi trong vội vã, tưởng là buông để trưởng thành, nhưng thực ra là bỏ chạy khỏi nỗi sợ phải đối diện. Ngược lại, có người lặng lẽ bước đi – không oán trách, không kể lể – vì họ đã đi qua đủ tổn thương để hiểu: giữ nữa cũng vô ích, thì buông là một cách để yêu lấy chính mình.

Buông là dám chịu trách nhiệm.
Bỏ là từ chối đối mặt.
Buông để chữa lành.
Bỏ để trốn tránh.

Trong tình yêu cũng vậy. Có người chọn bỏ khi mối quan hệ không còn màu hồng, thay vì cùng nhau tìm cách hàn gắn. Nhưng cũng có người buông một cách đầy nhân hậu – không phải vì hết yêu, mà vì đã hiểu: tình yêu ấy không còn khiến cả hai trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

Chúng ta không cần níu một bàn tay đã muốn rời, không cần giữ một trái tim đã thôi đồng điệu. Nhưng cũng đừng vội vàng cắt đứt, quay lưng, khi chính bản thân ta còn chưa hiểu rõ điều gì đang thực sự xảy ra bên trong lòng mình.

Buông đúng lúc – là một nghệ thuật.
Nó đòi hỏi dũng khí, sự tỉnh táo và lòng bao dung.
Bao dung với chính mình – vì ta xứng đáng được bình yên.
Bao dung với người – vì ai cũng có những điều chưa kịp nói.

Có những điều ta giữ lại sẽ trở thành gánh nặng.
Có những điều ta buông xuống lại nhẹ như mây trôi.

Vậy nên, khi đứng giữa ranh giới mong manh ấy – hãy hỏi lòng mình:
“Mình đang buông để nhẹ lòng, hay bỏ để né tránh?”

Câu trả lời ấy – sẽ dẫn ta trở về với chính mình.
Bình an. Và đủ đầy.

Giữa Buông và Bỏ

Nắm giữ càng lâu, dạ nặng sầu,
Thả trôi phiền não, lệ rơi mau.
Chấp chi chuyện cũ hoài lưu luyến,
Bỏ được niềm đau mới nhẹ đầu.
Gió cuốn bụi trần đâu hẹn trước,
Vầng mơ soi bóng, ánh thu sâu.
Ngẫm khi dừng lại lòng thanh tịnh,
Lặng lẽ mà hay, biết đủ giàu.



No comments:

Post a Comment