Cần một buổi chiều bình yên, thanh thản...
Có những ngày, sau tất bật lo toan và chồng chất mỏi mệt, người ta chỉ cần một buổi chiều thật đơn giản. Không cần ồn ào, không cần người đông kẻ vội, chỉ cần một góc nhỏ cho riêng mình, đủ để thở chậm lại, để trái tim thôi gồng lên vì trách nhiệm, để đôi chân tạm nghỉ sau những bước chạy dài với đời.
Chiều nay, tôi cũng vậy.
Tôi cần một buổi chiều bình yên, nơi không ai hỏi han, không ai nhờ vả, không tiếng chuông điện thoại réo gọi hay email dồn dập gửi đến. Một khoảng lặng sau cơn giông của công việc, để được ngồi thật lâu bên ly trà còn ấm, nhìn nắng nhạt rơi xuống mái hiên và gió lặng lẽ đi qua vòm cây.
Chiều rơi lặng lẽ cuối hiên nhà,
Nắng rút chân qua một đoá hoa.
Gió lướt qua hồn như tiếng thở,
Lòng thôi giông bão, cũng xem là.
Cần một buổi chiều thật thanh thản, không phải để trốn chạy, mà là để quay về, về với chính mình, với những điều tưởng như nhỏ nhoi nhưng là chốn bình an duy nhất. Một bản nhạc không lời khe khẽ vang lên, như tiếng lòng tôi rót vào hoàng hôn, rót vào mênh mang…
Chiều ấy, nếu có thêm tiếng chim líu lo xa xa, hoặc cơn gió nhẹ lướt qua làm rung rinh chậu hoa nơi ban công, có lẽ tôi sẽ mỉm cười dù là rất khẽ. Vì trong khoảnh khắc đó, tôi biết: mình đang sống. Không phải để hoàn thành thêm một bảng báo cáo, không phải để chịu thêm một lời phán xét, mà để lắng nghe tim mình đập một nhịp chậm, dịu dàng và thật thà.
Gác nhỏ chiều nay vắng tiếng người,
Cành hoa rũ nhẹ giấc mơ tươi.
Không còn trăn trở, không lo lắng,
Một khúc tầm xuân tự khẽ cười.
Có những ngày, chỉ cần vậy thôi, một buổi chiều bình yên.
Đủ để chữa lành. Đủ để bắt đầu lại.
Đủ để hiểu rằng: sống chậm một chút, cũng là sống.
Chiều Vắng
Chiều rơi nghiêng bóng nhẹ bên thềm,
Gió thoảng hương trà, khói tỏa êm.
Một chén đơn sơ thay vạn chuyện,
Vài trang sách cũ gợi lòng thêm.
Không mong thế sự vơi chân bước,
Chỉ nguyện lòng người bớt nỗi đêm.
Bình yên nếu đến như mây trắng,
Xin giữ trong tim mãi ngọt mềm..
No comments:
Post a Comment