Giữa nhịp đời hối hả, có những lúc ta cần dừng lại không phải vì mỏi mệt, mà vì muốn lắng nghe nhịp đập thật sự của chính mình. Tâm không tĩnh thì thân chẳng yên, mà thân không yên thì bước chân cũng vô định. Bởi vậy, hành trình tìm về sự an lạc không nằm ở những ngọn đồi xa, cũng không nhất thiết phải trong khói hương chùa chiền, mà đôi khi, chỉ bắt đầu từ một khoảnh khắc biết tĩnh tâm.
“Tĩnh tâm hành” là khi ta thôi tranh cãi với cuộc đời, thôi đòi hỏi mọi điều phải đúng ý ta. Ta không còn thấy cần thiết phải thắng, phải hơn, hay phải được công nhận. Ta chỉ cần một nơi đủ vắng trong lòng, để nghe được tiếng gió lùa qua cửa sổ, tiếng lòng gọi mình quay về.
Trong bài thơ thất ngôn bạt cú Đường luật ở cuối bài, tôi có viết:
“Gác đời vọng tưởng buông tay nhẹ,
Chỉ giữ lòng này ánh Phật nằm.”
Đó là cảnh giới của một người đã đi qua nhiều cơn bão trong đời, nhưng không để lòng mình hóa đá. Người ấy không chọn tránh né thế sự, mà chọn đi xuyên qua nó bằng tâm thế an nhiên, không oán than, không níu kéo.
Tĩnh tâm không phải là không làm gì cả, mà là làm mọi việc với sự tỉnh thức. Hành là bước đi, nhưng không hấp tấp. Mỗi bước là một bài học, mỗi vấp ngã là một lời nhắc: "Hãy nhẹ lại".
Ai rồi cũng phải qua những ngày lặng. Quan trọng là, giữa những ngày đó, ta có tìm được một ánh sáng nhỏ để soi đường hay không. Ánh sáng ấy không đâu xa, nó nằm ngay trong lòng ta, khi ta đủ tĩnh để nhận ra.
Tĩnh Tâm Hành
Chẳng ngại phong sương trải nắng ngâm,
Trần ai một kiếp đủ thăng trầm.
Đêm nghe tiếng mõ vang chùa cổ,
Sáng ngắm làn mây bay giữa tầm..
Một thoáng thân an rơi cõi mộng,
Vài hàng tóc bạc điểm màu thâm.
Gác đời vọng tưởng buông tay nhẹ,
Chỉ giữ lòng này Phật ở tâm.
Và có lẽ, “Tĩnh Tâm Hành” chính là con đường ngắn nhất để trở về với chính mình. Bởi khi tâm an, mọi thứ tự khắc lặng. Ta không cần đi đâu xa, không cần tìm kiếm điều lớn lao, chỉ cần một phút tĩnh lặng thật sự, là đủ để soi rọi lại hành trình, và mỉm cười bước tiếp, nhẹ nhàng mà vững chãi.
No comments:
Post a Comment