Tôi lạc vào một khu rừng u tối, tiếng thú rừng văng vẳng nghe càng thê lương khi trời chiều dần buông. Không có lối ra, tôi nhặt lấy một cành cây vừa tầm tay, nghĩ rằng có thể tự bảo vệ mình khi cần. Trời nhá nhem, tôi đi mãi cho đến khi trước mắt hiện lên một khu nhà làm bằng đá thô sơ. Có người ở đó, nhưng họ không giống người hiện đại, họ là những người tiền cổ.
Tôi hỏi họ, giọng vang lên giữa không gian im lặng: "Tôi bị lạc, xin hãy chỉ tôi đường ra." Nhưng không ai trả lời, cũng chẳng ai nhìn tôi. Họ ngồi thành từng nhóm, như đang cầu nguyện, như đang chìm đắm trong một thế giới nào khác, tách biệt hoàn toàn với tôi.
Tôi tiếp tục đi, trời tối dần. Trong màn đêm mịt mùng, từ xa, tôi thấy một ánh hào quang rực rỡ, sáng chói hơn bất cứ thứ gì tôi từng thấy. Ánh sáng ấy như gọi mời, và tôi bước về phía nó. Khi đến gần, tôi nghĩ: "Mình sẽ ôm lấy chút ánh sáng này để soi đường qua đêm nay."
Nhưng khi vừa chạm vào, một giọng nói bất ngờ vang lên:
"Sao anh ôm em?"
Tôi giật mình, không kịp giãy giụa, vì ngay lúc đó, một người đã ôm chặt lấy tôi. Mùi hương dịu nhẹ từ cô gái ấy khiến tôi như say mê, ngất ngây trong khoảnh khắc. Tôi vội trả lời:
"Tôi không biết đó là cô... Tôi chỉ muốn lấy ánh sáng để soi đường đi qua đêm nay."
Người con gái khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng:
"Anh không cần đi đâu nữa. Em đã chờ anh ở đây lâu lắm rồi."
Tôi đứng lặng. Dường như trong ánh hào quang ấy, mọi ký ức mờ nhạt của một kiếp nào đó ùa về. Cô là ai? Tại sao tôi cảm thấy quen thuộc đến vậy? Và tại sao, trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy như mọi lạc lối trong đời đều có thể dừng lại khi ở bên cô?
Mùi hương ngọt ngào ấy len lỏi trong tâm trí, khơi dậy những ký ức mơ hồ. Tôi chợt nhận ra, mùi hương này rất quen thuộc. Người con gái dịu dàng nói:
"Anh bỏ nhà đi lâu lắm rồi, giờ anh trở về đừng đi nữa, nhé anh."
Lòng tôi thắt lại, và rồi tôi nhận ra, đó là vợ tôi. Nàng đây, người tôi từng rời bỏ trong một thời khắc ngu muội nào đó. Tôi nghẹn ngào đáp:
"Anh bỏ em đi đã lâu, giờ anh về rồi, anh sẽ không đi nữa."
Nàng cười, một nụ cười khiến trái tim tôi ấm áp lạ thường.
"Thôi, về đi anh, con mình đang chờ anh về."
Chúng tôi cùng nhau bước đi, vừa đi vừa hàn huyên đủ chuyện. Nàng kể về những ngày tháng tôi bỏ đi, những vất vả, những khó khăn mà nàng và con đã trải qua. Giọng nàng không trách móc, chỉ mang sự bình thản và yêu thương.
Khi đến một sườn núi cao, nàng dừng lại, chỉ tay lên đỉnh núi và nói:
"Nhà của chúng ta ở trên đó."
Tôi nhìn theo hướng nàng chỉ, lòng rạo rực một cảm giác kỳ lạ. Nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kéo tôi ra khỏi giấc mơ. Tôi tỉnh giấc, nhìn đồng hồ, mới 5 giờ sáng. Cầm điện thoại lên, thì ra là anh bạn ở xa gọi. Tôi lẩm bẩm trách:
"Giờ nào không gọi, lại gọi đúng lúc này chứ!"
Nhìn lại căn phòng quen thuộc, tôi tiếc hùi hụi. Giấc mơ ấy, sao lại ngọt ngào và chân thật đến thế? Dù chỉ là một giấc mơ, nhưng lòng tôi vẫn còn vương vấn những cảm xúc của cuộc hội ngộ. Liệu đó có phải là lời nhắc nhở từ một ký ức xa xăm? Hay chỉ là chút an ủi từ tiềm thức? Tôi không biết, chỉ thấy lòng mình dịu lại và đầy ắp yêu thương.
Đêm ấy, ánh hào quang không chỉ soi đường qua đêm tối mà còn soi sáng trái tim tôi. Một giấc mơ tiền kiếp, hay một lời gọi từ sâu thẳm ký ức, tôi không rõ. Nhưng tôi biết, tôi đã tìm thấy điều mình từng đánh mất.
No comments:
Post a Comment