Tôi chọn đúng cái chỗ “tủ” – chỗ quen thuộc mà lần nào ra đây cũng dính cá. Vừa móc xong con minnow làm mồi, tôi liệng ra xa tầm 20 feet (tương đương khoảng 6 mét), chưa được 5 phút thì... bùm! Cần câu bị cá kéo văng xuống hồ! Tôi hoảng hồn, nhảy dựng lên, may sao nó không mắc lưỡi, nên cần chỉ trôi lều bều trên mặt nước. Tôi lấy lại được cần, tiếc hùi hụi vì không biết con gì mạnh dữ thần vậy, nhưng thôi, an ủi mình là còn giữ được cần – đời vẫn đẹp.
Vài phút sau, lại thêm cú giật thần sầu nữa. Cần lại bị kéo văng xuống nước, nghe tiếng “tõm” một phát mà lòng tôi trôi theo luôn! Lần này nước bắn tung toé, tôi nghĩ chắc toi rồi, nhưng lại hên: cá không dính, cần trôi cách bờ khoảng 1 mét. Không chần chừ, tôi lội xuống, ướt tới háng, lò dò kéo về. Vừa ướt vừa run, mà cũng vừa... may mắn.
Tự nhủ phải tỉnh táo, tôi chuẩn bị lần thứ ba. Và rồi cái phao... mất tiêu! Tôi giật liền tay, giằng co, tay run run mà lòng hân hoan nghĩ chắc con này “xịn sò” lắm – chắc Blue Catfish to chà bá đây rồi!
Sau hơn 10 phút giằng co, nó mới ngoi lên mặt nước... Trời ơi, là con cá Gar! (cá kìm đó quý vị!). Vừa buồn cười vừa muốn khóc, nhưng thôi, cũng phải kéo nó sát bờ đá, rút iPhone ra quay video làm kỷ niệm. Công sức chới với cả buổi, không lẽ về tay không!
Loay hoay mãi mới lôi được nó lên bờ, con cá to bằng bắp đùi, dài cỡ 4 feet (khoảng hơn 1 mét), nhìn thấy mà... muốn khóc vì mừng hụt. Cứ tưởng hôm nay sẽ có một bữa cá hoành tráng, ai ngờ đâu phải thả lại vì không có dụng cụ để mang về. Đành chịu về tay không, chỉ mang theo… nước tới háng và vài cú hụt tim!
Với kinh nghiệm nhiều năm câu kéo, tôi biết rằng khi cá Gar đã vào sát bờ, thì lũ Crappie cùng các loại cá khác cũng... “bỏ của chạy lấy thân”, vì chẳng con nào muốn làm mồi cho cá dữ cả. Thế nên, mặt hồ bắt đầu khuấy động bởi cá Gar. Và tôi, cũng không chờ đợi gì thêm, đành… bỏ câu, bỏ cá, bỏ cả ước mơ... đi về!
Thôi thì cũng đáng! Một buổi sáng cuối tuần hít thở không khí trong lành, giằng co kịch tính như phim hành động, và cuối cùng là một kỷ niệm nhớ đời với “anh bạn gar” lì lợm.
Cảm ơn buổi sớm mai đã cho tôi một lần nữa thấy rằng: đi câu không chỉ để bắt cá, mà còn để bắt trọn những khoảnh khắc... không ai giống ai. Kết thúc tháng 3 bằng một pha “cá kéo người” cũng đáng yêu lắm chứ!
No comments:
Post a Comment