Tuesday, February 18, 2025

"Anh đâu, em đó"

"Anh đâu, em đó. Chỉ cần có anh, thế giới này trở nên dịu dàng hơn."

Khi những “tình cờ” trở thành thói quen ngọt ngào

Tôi không biết từ bao giờ, sự xuất hiện của anh đã trở thành một điều hiển nhiên trong cuộc sống của mình.

Một sáng nọ, tôi bước ra khỏi nhà, vừa đi vừa mơ màng ngáp. Lúc ngẩng lên, tôi thấy ai đó đứng trước cổng, tay cầm cốc cà phê nóng.

— “Anh làm gì ở đây?” Tôi chớp mắt.

— “Đưa cà phê cho người hay quên ăn sáng.” Anh chìa cốc ra, cười dịu dàng.

Tôi ngẩn người. Trời lạnh, hơi cà phê bốc lên thơm lừng. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác màu xanh navy quen thuộc, đứng đó như thể nơi đây là chỗ anh thuộc về.

Tôi lúng túng đón lấy ly cà phê.

— “Anh làm thế này hoài… em quen mất.”

— “Thì cứ quen đi.” Anh khẽ chạm nhẹ vào tóc tôi. “Vì anh đâu, em đó.”

Tôi nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp không thể gọi tên.

Khi một người lắng nghe cả những điều không nói

Có một lần tôi ốm, cả ngày nằm lì trên giường, chẳng thiết tha làm gì. Tin nhắn đến:

— “Em sao thế?”

— “Em mệt, chắc sắp thành sâu lười mất rồi.”

Năm phút sau, chuông cửa vang lên.

Tôi ngạc nhiên mở cửa, thấy anh đứng đó, tay cầm một túi cháo nóng và thuốc.

— “Anh làm gì ở đây?”

— “Thăm bệnh nhân.”

— “Sao anh biết em cần gì?”

— “Vì anh đâu, em đó.”

Câu nói ấy, một lần nữa, làm tim tôi rung lên.

Anh ngồi xuống cạnh tôi, múc một thìa cháo thổi nhẹ, rồi đưa lên môi tôi.

— “Em ăn đi, không được bỏ bữa.”

Tôi bĩu môi:

— “Em không phải con nít.”

— “Không phải, nhưng em là của anh.”

Tôi đỏ mặt. Cầm lấy chén cháo, lòng dâng lên cảm giác dịu dàng đến lạ.

Một khoảnh khắc khó quên – Lời tỏ tình dưới trời sao

Tôi từng đùa rằng, nếu ai đó muốn tỏ tình với tôi, nhất định phải có bầu trời đầy sao.

Hóa ra, anh nhớ.

Một buổi tối, anh hẹn tôi ra một bãi biển xa thành phố, nơi không có ánh đèn đường, chỉ có tiếng sóng và bầu trời mênh mông.

Tôi đứng giữa cát, ngẩng đầu lên.

Trời đầy sao.

— “Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?” Tôi hỏi.

Anh không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nắm tay tôi.

— “Anh đâu, em đó. Em có nhớ câu này không?”

— “Nhớ.”

— “Thế em có hiểu ý nghĩa thật sự của nó không?”

Tôi ngập ngừng.

Anh siết tay tôi chặt hơn, giọng anh trầm ấm:

— “Là dù em ở đâu, anh cũng sẽ tìm đến. Là dù thế nào, anh cũng muốn ở bên cạnh em.”

Tôi lặng người.

Anh nhẹ nhàng đưa tay vén tóc tôi ra sau tai, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Trời đêm lặng gió, chỉ có tim tôi đập mạnh trong lồng ngực.

— “Anh muốn em biết rằng… không phải vì tình cờ mà anh xuất hiện trong cuộc đời em. Anh muốn được đi cùng em đến cuối con đường.”

Tôi không nói gì. Chỉ siết chặt tay anh hơn.

Và thế là, dưới bầu trời sao hôm ấy, tôi chính thức chấp nhận một điều:

Anh đâu, em đó. Em đâu, anh mãi bên em.

Cái kết viên mãn – Lời hứa trọn đời

Một ngày cuối năm, khi tôi đang trang trí nhà cửa đón Tết, anh lặng lẽ xuất hiện, mang theo một chiếc hộp nhỏ.

— “Anh đâu, em đó.” Anh cười.

Tôi tò mò:

— “Hôm nay lại có bất ngờ gì đây?”

Anh mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo.

Tôi tròn mắt.

— “Em có biết không?” Anh nhẹ nhàng đan tay vào tay tôi. “Câu 'Anh đâu, em đó' không chỉ là lời nói vui. Mà là một lời hứa.”

— “Hứa gì?”

— “Hứa rằng từ giờ đến mãi về sau, dù em ở đâu, anh cũng sẽ ở đó. Anh muốn em là người đi cùng anh đến cuối đời.”

Tôi nhìn anh, cảm giác như tim mình tan chảy.

Không có những lời hoa mỹ. Không có kịch bản cầu hôn hoành tráng.

Chỉ có ánh mắt chân thành.

Chỉ có một câu nói mà tôi đã nghe cả trăm lần, nhưng hôm nay mới thật sự hiểu hết ý nghĩa.

Anh đâu, em đó. Và em đâu, nhất định sẽ có anh.

Tôi gật đầu.

— “Vậy… anh đâu?”

— “Anh đây.” Anh siết chặt tay tôi.

— “Vậy thì em đó.”

Chúng tôi bật cười. Và trong khoảnh khắc đó, tôi biết rằng, mình đã tìm được đúng người.

Người sẽ luôn xuất hiện khi tôi cần.

Người sẽ luôn nắm tay tôi dù đi đến đâu.

Người mà tôi chẳng bao giờ phải tìm kiếm, vì anh luôn ở đây.

Anh đâu, em đó

Anh đâu, em đó, chẳng rời xa,
Đi đâu cũng có một đôi mà!
Sáng ra cà phê anh mang tới,
Chiều về nhắc khéo “mau ăn nha!”

Anh đâu, em đó, nhớ thật lâu,
Ốm đau có kẻ đứng trước lầu.
Thuốc men, cháo nóng mang tận cửa,
“Ăn đi, anh dỗi đấy, biết không nào?”

Anh đâu, em đó, chẳng cần lo,
Mưa rơi anh kéo ô che cho.
Nắng lên anh nắm tay em dắt,
Sợ nắng làm đen mất làn da!

Anh đâu, em đó, đến muôn nơi,
Biển xanh, cát trắng, gió lả lơi.
Ngước lên trời sáng đầy sao đẹp,
Anh nói: “Làm vợ nhé, em ơi!”

Em đâu, anh đó, chuyện tất nhiên,
Không rời nửa bước, chẳng đảo điên.
Bởi vì câu nói nghe thân thuộc:
“Anh đâu, em đó” – suốt trăm niên!

 


No comments:

Post a Comment