Wednesday, December 25, 2024

"Văn là người" nhưng người chẳng như văn

Người ta thường nói, "văn là người," ý chỉ rằng những gì ta viết ra, cách ta thể hiện bằng ngôn từ, phần nào phản ánh tâm hồn và tính cách thật sự của mỗi người. Nhưng trong thế giới ngày nay, đặc biệt là trên mạng xã hội, câu nói ấy đôi khi lại trở thành một nghịch lý đáng buồn.

Có những người sống bằng nghề lừa đảo, vô đạo đức, thậm chí có thể gọi là bại hoại. Họ không ngại giẫm đạp lên lòng tin của người khác để trục lợi, nhưng khi xuất hiện trên mạng, lại khoác lên mình tấm áo của những bậc thánh nhân. Lời lẽ của họ đầy nhân nghĩa, yêu thương, tưởng chừng như một ngọn hải đăng soi sáng cho bao người đang lạc lối. Đọc những dòng chữ ấy, ai mà không nghĩ rằng đây chính là một người sống vì cộng đồng, sống vì điều tốt đẹp?

Nhưng thực tế, lời nói và hành động của những người này lại như hai thế giới đối lập. Cái sự "nhân nghĩa" họ viết ra chỉ là tấm màn che, được dệt nên bằng ngôn từ đẹp đẽ nhưng rỗng tuếch. Nó khiến người ta tin tưởng, ngưỡng mộ, thậm chí noi theo. Và chính niềm tin ấy lại trở thành vũ khí để họ thao túng, lợi dụng những người nhẹ dạ.

Điều đáng tiếc là, trong thời đại mà thông tin được chia sẻ quá nhanh, những giá trị thật sự thường bị lu mờ trước những chiêu trò mị dân khéo léo. Người thật lòng, chân chính thường không nói nhiều, còn những kẻ giả tạo lại biết cách sử dụng ngôn từ để dựng lên một hình ảnh hoàn hảo cho mình.

Có lẽ, giữa thế giới ồn ào và phức tạp này, bài học lớn nhất vẫn là hãy dùng cả trái tim lẫn lý trí để cảm nhận. Văn có thể là người, nhưng đôi khi, người lại không phải là văn. Vì thế, hãy cẩn thận trước những lời hoa mỹ, và chỉ tin vào những giá trị mà bạn thấy được qua hành động thực sự. Bởi cuối cùng, ánh sáng chân thật luôn thắng thế trước những vỏ bọc phù phiếm.


Văn là người nhưng người chẳng như văn
Lời thốt ra ngọt ngào vần đẹp thế,
Nhưng lòng dạ lại đầy mưu với kế,
Ngỡ chân thành, hóa chỉ chuyện gian manh.

Áo nhân nghĩa che khuất nẻo đường quanh,
Người giả tạo vẽ mình thành gương sáng,
Mỗi con chữ tưởng chân tâm bóng loáng,
Hóa hư không, toàn lừa dối đan xen.

Mạng ảo kia như tấm gương rối ren,
Lòng người thực khó ai mà soi thấu,
Văn là thế, mộng người không hư cấu,
Chỉ thời gian giữ lấy một màu trong.

Những ngôn từ vẽ nên bao ước mong,
Lại che giấu cả lòng đầy toan tính,
Chốn phồn hoa, tiếng thiện lành tương kính,
Thực ra lòng chỉ nuôi ác tâm thôi.

Văn và người, sao xa cách đôi nơi,
Lời chân thật chẳng cần phô hào nhoáng,
Người thanh cao, hồn tựa như ánh sáng,
Không cần văn, cũng đủ tỏa mênh mông.


No comments:

Post a Comment