Tôi có một người bạn, tên xin phép giấu, chỉ tạm gọi là “ông bạn trời hành”. Ông này là dạng người... càng sống càng thấy lạ. Vui tính thì khỏi bàn, nói chuyện như tấu hài, gặp ai cũng để lại ấn tượng – đôi khi hơi khó hiểu, nhưng chắc chắn đáng nhớ.
Điều đặc biệt nhất ở ổng là: tin tuyệt đối vào hai chữ “thiên định”.
Nghe chuyện gì cũng gật gù: “À, cái này là trời định rồi đó!”
Mất việc? Thiên định.
Trễ xe? Thiên định.
Gãy móng tay? Cũng... thiên định nốt!
Nghe thì tưởng là người có chiều sâu tâm linh, nhưng rồi khi thấy ổng lười tập thể dục, bụng phệ như trống làng, mà vẫn tự hào nói:
“Tui không mập đâu, đây là vóc dáng phong thủy tích lộc, trời định đó bà!”
Thì tôi chỉ biết... cười nghẹn nguyên con cá viên trong miệng.
Đến chuyện tình cảm, ông bạn cũng không chịu kém cạnh. Đẹp trai thì không, ga-lăng thì thỉnh thoảng, nhưng mỗi khi gặp người lạ là ánh mắt long lanh như đang nhập vai… thầy bói.
Ổng thường thủ thỉ:
“Gặp nhau là duyên trời, yêu hay không là nghiệp... nên em phải cân nhắc kỹ!”
Một lần, ổng tỏ tình bị từ chối thẳng. Người thường thì buồn, ổng thì tỉnh bơ bảo:
“Chắc kiếp trước tao giành ăn với cổ, nên kiếp này trời bắt cách ly… để trả nghiệp.”
Đỉnh cao của niềm tin là lần ổng đi coi bói. Thầy phán:
“Năm nay con gặp quý nhân phù trợ.”
Ổng ngoái sang tôi, mặt tỉnh queo:
“Đó đó! Mày đó. Mỗi lần tao thiếu tiền là mày cho mượn. Mỗi lần tao thất tình là mày nghe tao chửi. Không quý chớ gì?!”
Tôi đành gật đại. Ai mà cãi lại người cho rằng mình là định mệnh của người khác?
Rồi sau chuỗi “duyên đến rồi đi như gió lùa cửa sổ”, trời cũng định cho ổng... lấy vợ. Và ổng nói chắc nịch:
“Tụi tao cưới nhau là do thiên định – chứ không ai tỉnh táo mà cưới nhau sau 3 tuần đâu!”
Ờ thì đúng. Từ gặp tới cưới vỏn vẹn 21 ngày. Nhanh tới mức... nhà trai chưa kịp in thiệp thì đã bưng quả. Nhà gái chưa kịp chọn áo dài thì đã bồng cháu.
Rồi sau ba tháng sống chung, ổng bắt đầu... nghi ngờ “trời định nhầm file”.
Vợ ổng – một cô nàng đẹp người, giỏi việc, nhưng tính khí... nóng như nồi nước luộc trứng đang sôi. Anh về trễ 5 phút, cô giận cả đêm. Anh quên mua rau, cô lôi ra ví như... “cành củi mục giữa rừng già”.
Nhưng mỗi lần tâm sự, ổng vẫn tỉnh rụi:
“Chắc kiếp trước tao ăn ở có đức nên kiếp này trời gửi thử thách để tao luyện... công phu nhẫn nhịn!”
Tôi hỏi:
“Chớ ông không nghĩ trời định lộn à?”
Ổng cười khà khà:
“Không! Chắc là trời gửi người đúng lúc tao... offline. Giờ muốn trả cũng không biết liên hệ tổng đài nào!”
Vậy mà khi vợ bệnh hay giận, ổng cuống cuồng bưng cháo, hát bolero... mặc dù hát sai tone, sai lời. Nhìn cảnh đó, tôi chỉ thở dài:
“Không phải thiên định… mà là trời định đúng người để trị ông.”
Nhưng chưa hết đâu. Sau một thời gian, ông bạn tôi chính thức lên đời làm cha. Tin vui được báo bằng tin nhắn... gây lú toàn tập:
“Tao đã chính thức có người gọi là ba… chưa chắc ba ruột, nhưng chắc chắn là ba nuôi từ kiếp trước!”
Tôi gọi ngay: – “Cái gì mà nghiêm trọng vậy ông nội?!”
Ổng nói tỉnh bơ:
“Con tao mới đẻ ra, ai nhìn cũng bảo: trời ơi, sao giống... chú Tư hàng xóm quá vậy! Mà chú Tư thì cao ráo, đẹp trai, tóc bồng bềnh như quảng cáo dầu gội. Còn tao thì... giống quảng cáo dầu... ăn!”
Ổng kể:
“Lúc y tá bế đứa nhỏ ra, tao ráng tìm nét nào giống mình. Mà chỉ thấy giống… cái gối ngủ trên ghế salon, chỗ tao hay nằm!”
Tôi hỏi nghiêm túc: – “Vậy ông có tính đi xét nghiệm ADN không?”
Ổng phán triết lý:
“Thôi, thời buổi này không nên sống nghi ngờ. Tao tin vào... hóa đơn siêu thị và lòng chung thủy. Vợ tao 10 năm nay xài thẻ thành viên tên tao, mua gì cũng quẹt thẻ của tao. Chắc chắn… con nó có liên quan tới tao phần nào đó!”
Nghe mà tôi muốn... bật khóc vì cười.
Nhưng thiệt tình, nhìn cách ổng chăm con thì ai cũng mềm lòng. Đứa bé khóc, ổng ẵm. Đêm thức, ổng ru. Mỗi lần con gọi “ba ơi”, ổng rưng rưng:
“Thương là thương, chớ ai biết được đời trước tao lỡ... quăng viên kẹo nào xuống giếng, giờ nó thành đứa nhỏ? Thiên định đó bà!”
Kết lại câu chuyện dài kỳ như phim truyền hình nhiều tập, tôi nghĩ:
Ông bạn tôi sống nhờ niềm tin vào trời, nhưng nuôi con bằng cả túi tiền trần gian – và trái tim thiệt thà như… củ khoai lang nướng.
Dù có lúc đời định lạc tay, định trật đường, định quẹo trái mà mình quẹo phải, thì miễn sống được vui, sống được thương, thì... thiên định hay nhân định cũng không còn quan trọng nữa.
Và nếu có một ngày ông trời gặp ông bạn tôi, chắc cũng phải vò đầu:
“Ờ... tao định vậy, mà sao nó sống lạc quẻ vậy trời?!”
No comments:
Post a Comment