Tháng Tư về... trời không còn những cơn gió lạnh len lỏi đầu xuân, nhưng cái nắng cũng chưa kịp gay gắt như giữa hè. Tháng Tư là lưng chừng, là lấp lửng, là khoảng giao mùa khiến lòng người dễ rung động.
Có thể, tháng Tư sẽ mang đến một cuộc gặp gỡ tình cờ, một ánh nhìn trìu mến, hay một nụ cười khiến tim ai đó bỗng xao xuyến. Niềm vui nhỏ thôi, như nụ hoa vừa hé, như tiếng chim gọi nhau trên nhành non… đủ để ngày bỗng nhẹ tênh. Người ta thường bảo, yêu vào tháng Tư thì nhẹ như gió, mềm như nắng, và đẹp như một bài thơ chưa kịp viết hết.
Tháng Tư e ấp dưới màn sương,
Yểu điệu em qua mộng ngát hương.
Chân bước nhè nhẹ hồn nghiêng ngả,
Một thoáng hương đưa đã vấn vương.
Nhưng cũng có thể, tháng Tư mang theo những nỗi buồn không báo trước. Một cuộc chia tay, một người quay lưng, một cánh thư không còn được hồi âm. Nỗi buồn tháng Tư thường rất nhẹ – không ồn ào, không ướt đẫm nước mắt, nhưng day dứt như khói sương, như mưa bụi cuối mùa. Đó là kiểu buồn mà chỉ cần một giai điệu xưa cũ, một chiếc lá rơi muộn hay một tin nhắn không ai trả lời cũng đủ làm tim người chùng lại.
Tháng Tư mưa rớt ướt tàn canh,
Giọt nhớ rơi hoài giữa mắt anh.
Em đi bỏ lại chiều không nói,
Nắng cũng tàn theo một chữ “đành”.
Tháng Tư cũng có những dấu mốc không thể quên – một mùa lịch sử của đất nước, những ký ức cũ, những câu chuyện từng được kể lại qua nhiều thế hệ. Có người nhớ về quá khứ, có người tiếc nuối những điều chưa làm được, và cũng có người lặng lẽ buông bỏ những điều không còn thuộc về mình. Tháng Tư khiến người ta dễ nhìn lại, dễ ngẫm nghĩ, dễ rưng rưng với những điều từng tưởng đã quên.
Tháng Tư ai nhặt giùm anh nhớ,
Gió lạc mùa em chẳng hẹn qua.
Lá rụng đầy sân – tình rụng nữa,
Chỉ còn thơ cũ với nhành hoa.
Đôi khi, tháng Tư đến với vài cơn mưa bất chợt. Mưa không to, không dai dẳng, nhưng đủ để một người đang đi vội phải dừng chân, đủ để ai đó đang mạnh mẽ cũng phải thốt lên: “Sao lòng mình lại buồn đến thế?”
Tháng Tư về – nắng nghiêng vai áo,
Vài giọt mưa trên lối nhỏ quen.
Lá thì thầm chuyện tình bỏ ngỏ,
Em bước qua... anh ngẩn ngơ nhìn.
Nhưng dẫu buồn hay vui, tháng Tư vẫn là một chặng dừng đẹp – để ta sống chậm lại, để biết trân trọng những gì đang có và nhẹ nhàng thả trôi những điều nên quên. Như một cánh hoa cuối xuân, mong manh mà đẹp đến nao lòng.
Tháng Tư rơi nhè nhẹ qua tim,
Hoa xoay mình theo nhịp nắng chìm.
Em cười một thoáng – trời nghiêng nắng,
Anh giấu lòng trong những lặng im.
Tháng Tư không rực rỡ như mùa hè, không nồng nàn như mùa thu, cũng chẳng lạnh lẽo như mùa đông – nhưng lại có cái tình rất riêng, khiến người ta lưu luyến mãi. Một tháng để ta học cách buông, học cách nhớ, và học cách yêu thương mọi điều đang hiện hữu.
Tháng Tư chẳng nói lời yêu ai,
Mà khiến tim nghiêng một thoáng dài.
Không lạnh buốt như mùa đông đến,
Chỉ đủ hanh hao một sớm mai.
Có thể bạn sẽ không nhớ nổi ngày nào trong tháng Tư bạn đã mỉm cười. Nhưng chắc chắn, có một ngày nào đó trong tháng này, bạn sẽ thấy lòng mình nhẹ tênh như chiếc lá vừa rơi xuống – vì một lời chúc, một ánh mắt, hay đơn giản chỉ vì bạn biết, bạn vẫn còn đang sống và cảm nhận – đủ đầy.
Tháng Tư chẳng hẹn vẫn ghé sang,
Để lại trong ta một mảnh vàng.
Là giấc mơ lành hay câu chúc,
Cũng đủ cho lòng hóa dịu dàng.
Tháng Tư đến rồi đi, nhẹ tênh như cơn gió cuối xuân, nhưng dư âm thì cứ mãi vương trong lòng người. Dù mang đến niềm vui hay nỗi buồn, tháng Tư vẫn luôn dịu dàng theo cách riêng của nó – không quá rực rỡ, cũng chẳng quá lạnh lẽo. Chỉ cần ta biết dừng lại một chút, lắng nghe lòng mình, thì sẽ thấy: tháng Tư không hẹn trước, nhưng luôn đến rất đúng lúc – để nhắc ta rằng, được sống và cảm nhận, đã là điều đủ đầy.
No comments:
Post a Comment