Còn tôi thì nghĩ… lòng người cũng vậy.
Lòng ta, tựa như một chén trà – ẩn trong đó là hương thơm của kỷ niệm, vị đắng của tổn thương, vị ngọt của những điều tử tế, và cả chút ấm nồng của yêu thương đã từng.
Thỉnh thoảng, giữa những bộn bề, ta chỉ cần ngồi xuống, lặng lẽ rót cho mình một ấm trà.
Không cần ai bên cạnh, không cần lời nói.
Chỉ có ta với chính mình – đối diện, lắng nghe và tha thứ.
Có khi, một ngụm trà khiến ta nhớ về mẹ – người vẫn pha trà mỗi sáng, tay run run nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như sương sớm.
Có khi, ta nhớ người xưa – kẻ từng cùng ta ngồi ngắm mưa rơi qua song cửa, từng cười, từng im lặng, rồi… đi mãi.
Và cũng có khi, ta không nhớ ai cả, chỉ thấy lòng chợt yên, chợt nhẹ – như thể cả thế gian đã tan vào khói trà mỏng manh.
Chén trà ấy, đôi khi pha bằng nước mắt.
Nhưng nếu ta đủ nhẫn nại để chờ lá trà nở bung, để hương tỏa ra từ tận đáy chén, ta sẽ hiểu:
những điều đẹp đẽ nhất không vội vàng, không chộn rộn.
Chúng âm thầm, lặng lẽ – như lòng ta, như chén trà.
Lòng ta như một chén trà,
Nhẹ hương thanh tịnh, đậm đà sắc xuân.
Gió đưa khói tỏa bâng khuâng,
Tựa như kỷ niệm đời ngần thoảng qua.
Cuộc đời chắt lọc mưa sa,
Ai hay vị đắng cũng là vị thương.
Nâng ly, ngẫm chuyện vô thường,
Bỗng dưng chợt thấy thiên đường trong tim.
Một lần trải gió im lìm,
Mới hay hạt cát đã chìm đáy sâu.
Mấy ai đủ tĩnh nghiệm câu,
Để nghe thời khắc nhiệm mầu ngự quanh.
Tình người đôi lúc mỏng manh,
Thoảng như giọt nước long lanh giữa chiều.
Chắt chiu từng phút đáng yêu,
Hoàng hôn cũng hóa những điều không xa.
Mỗi ngày pha một ấm trà,
Để lòng soi bóng thật thà với ta.
Vị xưa hòa lẫn vị già,
Ngọt ngào đâu đó vẫn là hôm xưa.
Mấy lần nhân thế đong đưa,
Cũng như nước chảy qua vừa ngón tay.
Ai buông, ai giữ tầm tay,
Tùy thiên, tùy phận, tùy ngày tùy duyên.
Nhiều khi trầm lặng bên hiên,
Chén trà nho nhỏ ru miền nhớ nhung.
Mây bay, hương thoảng thiên cung,
Thấy ta đâu đó... cuối cùng vẫn ta.
Lòng ta như một chén trà,
Pha trong năm tháng, đậm đà sắc riêng.
Không mong vạn sự thiêng liêng,
Chỉ mong an tịnh không nghiêng giữa đời.
Bởi cuối cùng, đời người không cần quá nhiều –
Chỉ cần một tâm hồn an nhiên,
Một nơi để về,
Một ấm trà đủ ấm,
Và… một trái tim đủ đầy để yêu thương thêm lần nữa.
No comments:
Post a Comment