Wednesday, February 19, 2025

Tản mạn: Lạ - Quen - Xa

Tác giả: Từ Thức

Cuộc đời là một chuỗi những cuộc gặp gỡ. Có những người bước vào cuộc sống của ta một cách bất ngờ, như một cơn gió lạ, thoáng qua, rồi đi mất. Có những người, ta dần quen thuộc, như một bến đỗ, là điểm tựa, là nơi mà lòng ta bình yên mỗi khi nhớ về. Và có những người, dù từng rất thân thuộc, nhưng cuối cùng lại trở thành xa lạ, như một ngọn gió vô tình mang ta đến rồi cũng cuốn ta đi…

Lạ

Chúng ta gặp một ai đó lần đầu tiên. Một ánh mắt, một câu chào, một nụ cười nhẹ nhàng. Cảm giác khi lần đầu bắt chuyện với một người xa lạ luôn có chút bỡ ngỡ, có chút ngại ngùng, nhưng cũng đầy háo hức. Liệu người này có thể trở thành một phần của cuộc đời ta không? Liệu ta có thể đi cùng nhau một đoạn đường dài? Hay tất cả chỉ dừng lại ở một thoáng chạm nhẹ, như hai đường thẳng vô tình cắt nhau rồi lại xa rời?


Có những người ngay từ lần gặp đầu tiên đã để lại ấn tượng mạnh. Một vài câu chuyện vu vơ, một cái bắt tay, một nụ cười nhẹ cũng đủ để gieo vào lòng ta một hạt giống thiện cảm. Có những người ta chỉ gặp một lần trong đời, nhưng lại nhớ mãi. Họ đến, mang theo một bài học, một câu chuyện, hoặc đơn giản là một khoảnh khắc đáng nhớ.

Nhưng cũng có những mối quan hệ bắt đầu từ sự xa lạ nhưng dần trở nên thân thuộc theo thời gian. Họ bước vào cuộc đời ta, nhẹ nhàng như một cơn gió mùa thu, làm lòng ta dịu lại.

Quen

Rồi một ngày, ta nhận ra những người từng xa lạ ấy đã trở thành một phần trong cuộc sống của mình. Ta dần quen với sự hiện diện của họ, quen với giọng nói, cách họ cười, quen với cả những điều nhỏ nhặt nhất mà trước đây ta chưa từng để ý.


Quen là khi mỗi sáng mở mắt ra, ta nghĩ đến họ. Là khi mỗi chiều tan làm, ta nhớ về những cuộc trò chuyện dang dở. Là khi thấy một điều gì đó quen thuộc, ta muốn chia sẻ ngay với họ.

Có những mối quan hệ, dù không cần cố gắng nhiều, vẫn tự nhiên như hơi thở. Như một người bạn đồng hành, như một tri kỷ, như một gia đình không cần máu mủ nhưng lại gắn kết bằng sự thấu hiểu.

Nhưng “quen” cũng là khi ta bắt đầu quên đi những điều nhỏ bé từng làm mình rung động ban đầu. Khi những câu chuyện không còn háo hức như thuở mới quen, khi những tin nhắn dần thưa hơn, khi những cuộc gặp mặt không còn là điều mong chờ mỗi ngày.

Từ “quen” có thể dẫn đến một trong hai điều: Hoặc là thân thuộc hơn, hoặc là dần trở thành… xa lạ.

Xa

Không phải ai cũng có thể đồng hành với ta mãi mãi. Có những người dù từng thân thiết, nhưng rồi cũng có ngày trở thành xa lạ.


Đôi khi, không phải vì ta không còn yêu quý nhau, mà vì thời gian và khoảng cách vô tình kéo chúng ta ra xa. Bận rộn, những ưu tiên khác, những con đường rẽ lối… Tất cả khiến chúng ta dần ít nói chuyện hơn, ít gặp nhau hơn. Rồi đến một ngày, ta nhận ra, đã lâu lắm rồi không còn ai nhắc đến nhau nữa.

Cũng có những mối quan hệ không kết thúc bởi thời gian mà bởi những tổn thương, những hiểu lầm không thể giải thích. Có những người từng thân thiết như ruột thịt, nhưng một ngày nào đó, vì một câu nói, một hành động, hoặc đơn giản là vì duyên đã cạn, mà bước ra khỏi cuộc đời nhau.

Và rồi, ta nhìn lại. Một người từng là tất cả, nay chỉ còn là một cái tên trong danh bạ mà ta chẳng bao giờ nhấn gọi. Một người từng là tri kỷ, nay chỉ còn là một ký ức đẹp trong ngăn kéo cũ của tâm hồn. Một người từng hiểu ta hơn chính bản thân ta, nay chỉ còn là một người xa lạ giữa dòng đời vội vã.

Lạ - Quen - Xa, vòng lặp của cuộc đời
Cuộc sống là như vậy. Chúng ta liên tục gặp gỡ, quen thuộc, rồi chia xa. Có những người đi cùng ta suốt cuộc đời, nhưng cũng có những người chỉ ghé qua một đoạn ngắn, để lại một dấu chân mờ rồi biến mất.

Và chúng ta học cách chấp nhận. Chấp nhận rằng không phải ai cũng có thể ở lại bên ta mãi mãi. Chấp nhận rằng có những người, dù từng rất quan trọng, rồi cũng sẽ có ngày trở thành ký ức.

Nhưng cũng chính vì vậy, ta học cách trân trọng hơn những người đang ở bên cạnh mình. Ta học cách yêu thương khi còn có thể, dành thời gian khi còn kịp, và nói lời yêu thương khi còn cơ hội.

Bởi vì dù lạ, quen, hay xa, mỗi người xuất hiện trong cuộc đời ta đều có một ý nghĩa nào đó.

Họ đến để dạy ta một điều gì đó. Để ta học cách yêu thương, học cách trân trọng, hoặc đơn giản là để ta hiểu rằng, trên đời này, không có gì là mãi mãi.

Và đó chính là vẻ đẹp của cuộc đời.


Lạ thay một thoáng gặp nhau
Giữa dòng nhân thế, nỗi đau vô tình.
Nụ cười chưa kịp lung linh,
Mà lòng đã chạm bóng hình xa xôi.

Quen dần những tưởng chung đôi,
Từng câu chuyện nhỏ ngậm ngùi sẻ san.
Chiều về tay nắm nhẹ nhàng,
Tưởng đâu mãi mãi chẳng màng đổi thay.

Xa rồi… ai nhớ ai đây?
Câu từ nhạt mất, tháng ngày rời xa.
Đường đời hai lối chia ra,
Người thương một thuở hóa là người dưng.

Lạ - quen - xa… kiếp vô chừng,
Như cơn gió thoảng, như từng giấc mơ.
Có người còn ở trong thơ,
Có người đã hóa hững hờ… lãng quên.

Ngày quen tay nắm chẳng rời,
Câu chuyện cứ thế rộn lời thân thương.
Ai ngờ gió quẩn mây vương,
Mộng tan theo gió, tình vương lại buồn.

Có người còn nhớ còn mong,
Có người quên hẳn, lệ lòng khô khan.
Bản thân chứng tỏ thời gian,
Đến khi ngoảnh lại, cơ hàn mình ta.

Đời là những cuộc chia xa,
Gặp nhau phút chốc rồi là khói bay.
Còn chăng ánh mắt hao gầy,
Người xưa lỡ bước, ai hay bây giờ?

Nên ta cứ sống mộng mơ,
Yêu thương trân quý, đợi chờ làm chi.
Người đi hay ở lo gì,
Đủ duyên sẽ gặp, hết thì buông tay.

No comments:

Post a Comment