Người con gái Pleiku trong mắt tôi là một bức tranh mang màu sắc vừa dịu dàng, vừa hóm hỉnh. Em không phải là một nàng thơ kiêu sa, mà là một đóa hoa dại giữa vùng đất đỏ bazan (một loại đá núi lửa), tỏa ra nét đẹp tự nhiên, chẳng cần tô vẽ.
Em có đôi má đỏ ửng như được nắng cao nguyên vẽ lên, đôi môi hồng chúm chím lúc nào cũng như đang ngậm một nụ cười tinh nghịch. Nụ cười ấy, mỗi khi nở, như tan ra trong làn gió mát lành, mang theo chút hương cà phê ngọt ngào của phố núi. Đôi mắt em đen láy, long lanh, tựa như giọt sương mai còn đọng trên lá, vừa trong veo, vừa biết nói.
Giọt sương đọng nhẹ lá xuân mềm,
Má thắm môi hồng, dáng dịu êm.
Ánh mắt long lanh trời phố núi,
Pleiku thương nhớ, mộng êm đềm.
Điều đặc biệt ở em là nét hóm hỉnh như cô bé học trò. Một câu nói đùa của em cũng đủ khiến người khác bật cười. Có lúc em nghịch ngợm, chọc ghẹo mà chẳng cần kiêng nể, như cơn gió cao nguyên thoảng qua, làm người ta bất ngờ nhưng lại thấy dễ chịu. Dáng em nhỏ nhắn, uyển chuyển, khiến người ta nhớ đến hình bóng những cô gái nhỏ tung tăng trên con đường đất đỏ, váy xòe phấp phới trong làn gió.
Người con gái Pleiku ấy còn có chút "ngổ ngáo" đáng yêu. Em kể về tuổi thơ nghịch ngợm—khi trốn mẹ trèo đồi hái quả dại, lúc bì bõm tắm mưa cùng lũ bạn. Đôi khi, em cố làm mặt nghiêm nghị để trêu người khác, nhưng đôi má đỏ bừng lại tiết lộ rằng em đang cố nhịn cười.
Gió núi se lòng má thắm hây,
Môi cười rạng rỡ nắng ban ngày.
Bước chân thoăn thoắt trời cao rộng,
Hồn gái Pleiku mãi ngất ngây.
Giữa nét hóm hỉnh và nghịch ngợm ấy, em vẫn ẩn chứa sự sâu lắng rất riêng. Em mang khí chất của cao nguyên: phóng khoáng, tự do nhưng cũng nặng tình và đậm nghĩa. Em là người con gái Pleiku, đẹp như khúc ca giữa rừng thông vi vút, khiến lòng ai một lần gặp gỡ cũng chẳng thể quên.
Câu thơ, dù có chút hóm hỉnh, lại khiến tôi bật cười khi nhớ về vẻ đẹp đầy tự nhiên và chân thật của em. Pleiku không chỉ là những dốc đồi trập trùng, những rừng thông reo vi vu trong gió, mà còn là những con người chất phác, nghĩa tình. Có lẽ, cái "điêu" mà câu thơ nhắc đến không phải là sự gian xảo, mà là nét sắc sảo khó cưỡng, một chút kiêu hãnh đầy tự hào của những người con gái Pleiku.
Pleiku sương núi ẩn má hồng,
Dịu dàng em đến, gió mênh mông.
Cảm ơn nụ cười xua mây tối,
Đất đỏ nâng chân, mộng thắm lòng.
Cám ơn cuộc đời đã cho tôi gặp được em, như một món quà bất ngờ giữa dòng đời hối hả. Em đến, mang theo những nụ cười hồn nhiên, ánh mắt trong veo và cả sự dịu dàng khó tả. Những câu chuyện em kể, những khoảnh khắc cùng chia sẻ, đã làm lòng tôi thêm ấm áp và tràn đầy niềm tin vào cuộc sống. Dù chỉ là một đoạn đường ngắn hay dài, sự hiện diện của em đã trở thành một phần ký ức đẹp, để tôi mãi mãi biết ơn và trân trọng.
No comments:
Post a Comment