Wednesday, January 1, 2025

VHNT - Một Nửa Yêu Thương

 "Cô gái Quảng Ninh"- Lê Hương

Cuộc đời đôi khi thật kỳ diệu, những người xa lạ ở cách nhau hàng trăm cây số lại có thể tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn qua những câu chữ. Tôi may mắn và tình cờ gặp được người em quê Quảng Ninh qua bài thơ "Một Nửa Yêu Thương" – một tác phẩm đã chạm đến trái tim tôi từ những dòng đầu tiên.

“Mình bây giờ gọi nhau là gì nhỉ?
Là nhân tình hay tri kỷ đúng không”

Câu hỏi đầy chất thơ ấy vang lên, như một lời tự sự vừa đùa vui vừa nghiêm túc, khơi gợi sự tò mò nhưng cũng thật sâu sắc. Tình cảm ấy không cần định danh, nhưng lại ngập tràn sự chân thành và nồng ấm. Những chữ "nhân tình" hay "tri kỷ" dẫu mang sắc thái khác biệt, nhưng trong từng câu thơ của em, chúng lại hòa quyện một cách tự nhiên, tinh tế.

“Bờ vai anh chưa lần em tựa ngã
Nhưng người dìu qua sóng cả bình yên.”

Hình ảnh ấy khiến tôi không thể không rung động. Một mối quan hệ không cần gần gũi về thể xác, nhưng lại là điểm tựa vững chãi cho tâm hồn. Có lẽ, đây là cách mà tình yêu hay sự đồng điệu giữa hai trái tim được định nghĩa – không cần hình thức, không cần sự hiện diện vật chất, nhưng vẫn mang đến cảm giác bình yên lạ kỳ, như một chốn trú ngụ an toàn cho tâm hồn giữa những bộn bề cuộc sống.

Người em Quảng Ninh ấy, với ngòi bút giản dị nhưng sâu sắc, đã dùng chính trái tim mình để khắc họa những cung bậc cảm xúc chân thật nhất. Em viết như thể từng câu chữ tuôn trào từ tận đáy lòng, và khi tôi đọc, cảm giác như đang nghe một bản nhạc êm ái, vang vọng từ cõi sâu thẳm tâm hồn. Những câu thơ của em không chỉ là câu chuyện riêng tư, mà còn là tiếng vọng của những trái tim đang loay hoay đi tìm sự đồng điệu, những tâm hồn khát khao cảm thông giữa những mối quan hệ chông chênh, mơ hồ nhưng đầy ý nghĩa.

Áo dài xanh biếc ánh xuân tươi,
Nét ngọc ngà xinh, dịu dáng cười.
Hoa trắng loa kèn tay nhẹ nắm,
Hồn quê phảng phất, mộng cho đời.

Cô gái Quảng Ninh ấy, trong tà áo dài xanh biếc, hiện lên như một biểu tượng của sự dịu dàng và thanh tao giữa khung cảnh đất trời. Màu xanh ngọc bích ấy không chỉ là sắc màu của thiên nhiên mà còn là hình ảnh của sự bình yên và tinh khiết. Tay nhẹ nâng nhành hoa loa kèn trắng, cô gái như hòa mình vào vẻ đẹp trong trẻo của tạo hóa, khiến người ta không khỏi rung động trước sự tinh tế và đằm thắm ấy.

Quảng Ninh – vùng đất giàu truyền thống và vẻ đẹp thiên nhiên kỳ vĩ – nay càng thêm phần thi vị bởi hình ảnh cô gái ấy. Như những con sóng vỗ bờ không ngừng nghỉ, cô gái Quảng Ninh mang trong mình sức sống mãnh liệt và tinh thần kiên cường, hòa quyện giữa hiện thực và mộng mơ. Đó chính là vẻ đẹp của tâm hồn, của sự hài hòa giữa con người và thiên nhiên, khiến người ta mãi vấn vương và ngưỡng mộ.

Tôi thật sự biết ơn em, cô gái Quảng Ninh, không chỉ vì một bài thơ, mà còn vì bài học em đã truyền tải. Em nhắc tôi rằng, đôi khi, những tình cảm không trọn vẹn, những mối quan hệ không gọi tên lại chính là điều làm nên vẻ đẹp và ý nghĩa cho cuộc sống. Đó là những cảm xúc, những ký ức, và những khoảnh khắc làm ta trân trọng hơn những gì mình đang có. Và dù đôi lúc lạc lối, ta vẫn thấy ấm lòng khi biết rằng, đâu đó, sự đồng điệu vẫn luôn tồn tại.

MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Tác giả: Lê Hương

Mình bây giờ gọi nhau là gì nhỉ ?
Là nhân tình hay tri kỷ đúng không
Rất nồng nàn mà cũng rất sáng trong
Dù cuộc đời có nông sâu mặc kệ

Ta cùng nhau vượt qua ngàn dâu bể
Chẳng màng chi bao thế sự đổi dời
Dẫu chúng mình đang cách biệt đôi nơi
Anh vẫn là người em thương yêu nhất

Bờ vai anh chưa lần em tựa ngã
Nhưng người dìu qua sóng cả bình yên
Rất dịu dàng vừa lạ lại vừa quen
Tình của anh làm sao em quên được

Biết rằng mình đời này không chung bước
Vẫn chọn người nếu quay ngược thời gian
Dù hai ta duyên phận đã lỡ làng
Vẫn mãi yêu..trong muộn màng như thế ?

No comments:

Post a Comment